Kinh nghiệm của Mỹ trong hoạt động chống chuyển giá



Các quy định về giá chuyển giao đã trở thành một phần trong luật thuế của  Mỹ từ thời điểm chiến tranh thế giới lần thứ nhất. Khởi đầu là phần 482 của Luật  Thu nhập nội bộ (IRC) ban hành năm 1968. Điều khoản 482 này được xây dựng  nhằm cải thiện tình hình thất thu thuế của cơ quan Thuế. Theo đó, giá chuyển giao  tài sản hữu hình và vô hình giữa các chi nhánh của một doanh nghiệp ở các nước  khác nhau phải được xác định tương đương với giá cung cấp cho bên thứ ba, hoặc  tương đương với giá của một doanh nghiệp khác có sản phẩm tương tự.


Khi giá chuyển nhượng của doanh nghiệp làm thay đổi đáng kể số thuế thu  nhập phải nộp, điều khoản này cho phép cơ quan thuế xác định lại giá chuyển giao  nhằm tính lại lợi nhuận trước thuế để tính thuế thu nhập doanh nghiệp. Ví dụ trường  hợp của Nissan, công ty này chuyển nhượng ô tô và các phụ tùng với giá cao cho  các chi nhánh ở Mỹ, làm cho lợi nhuận chi nhánh ở Mỹ giảm và lợi nhuận của công  ty mẹ ở Nhật tăng lên gần 1 tỷ USD. Điều này đồng nghĩa với việc một phần số  thuế thu nhập doanh nghiệp đúng ra phải nộp ở Mỹ đã được chuyển về cho Nhật.   Năm 1993, Cơ quan Thuế nội địa của Mỹ (IRS) đã điều tra và phán quyết rằng hãng  ô tô Nissan của Nhật Bản đã tránh thuế bằng cách định giá rất cao các loại xe nhập  khẩu vào Mỹ, cuối cùng Nissan phải nộp một khoản tiền phạt là 170 triệu USD.


Tháng 10/1988, Cơ quan Thuế nội địa Mỹ (IRS) đề nghị hai phương pháp  nhằm thiết lập tiêu chuẩn cân xứng với thu nhập. Một là dựa trên phân tích các giao  dịch có thể so sánh; hai là dựa trên việc tách lợi nhuận giữa các bên có liên kết.


Tháng 1/1992, IRS ban hành quy định giới thiệu ba phương pháp định giá  mới, tất cả dựa trên việc đối chiếu các tài liệu về kết quả giao dịch. Tháng 1/1993,  IRS ban hành quy định tạm thời. Ngày 1/7/1994 quy định chính thức được ban  hành, có hiệu lực từ ngày 8/7/1994 cho đến nay.


Quy định yêu cầu giá chuyển giao tài sản vô hình phải được xác định theo  một trong bốn phương pháp sau: Phương pháp giao dịch không liên kết có thể so  sánh (CUT); Phương pháp lợi nhuận có thể so sánh (CPM); Phương pháp tách lợi  nhuận; và các phương pháp khác không định rõ.


Về hình thức xử phạt, số tiền phạt vi phạm về giá chuyển giao dao dộng từ  20-40% số thuế khai thiếu.

Previous
Next Post »